Nào ăn đi! Nhanh lên( tiếng một cô gái vọng ra ở bên trong căn phòng trong bệnh viện)
Để tự anh làm đi!
Không! Để em xúc cho, nào há to ra nào?
Anh đâu có phải là con nít chứ?
Lại không phải nữa, anh là người lớn gì mà lại sợ uống thuốc, lêu lêu( Cô gái chêu chọc)
Em dám chọc anh à! Tại vì thuốc đắng quá thôi!
A ra vậy, thuốc đắng làm anh sợ sao?
Sợ! Đâu có!
Phải rồi, những tên đầu gấu, những tên lưu manh như thế mà anh còn không sợ, thì những viên thuốc kia, nó bé tí tẹo không à, uống đi!( Cô gái đưa cho anh một nắm thuốc to nhỏ các loại luôn)
Này sao nhiều quá vậy?
Sao vậy? ( Cô gái nhìn anh bằng một ánh mặt nghiêm nghị)
Được! Được! Anh uống đây, anh uống đây( Cố nhắm mắt nhắm mũi uống hết một lần)
Vậy mới phải chứ! Anh ngoan lắm( Cô gái nhổm dậy xoa đầu anh như thể khích lệ một đứa trẻ)
Em thôi đi, anh nói anh đâu phải con nít!
Ừm! Vậy sao( Cô gái vẫn chêu chọc).
Hai người đang đùa qua lại, thì một chị y tá bước vào:
E hem! Đề nghị anh chị giữ ý một chút đây là bệnh viện, là nơi công cộng không được làm những hành động gây mất hình tượng của bệnh viện.
Này! Thế nào là mất hình tượng của bệnh viện, có phải là bà đang ghen tỵ đúng không?
Ghen tỵ? Bà nói vậy là sao?
Thì đó!
Á! Tôi biết rồi!
Biết thì tốt, tôi không cần phải nói nữa chứ!
Ừm! Nói chuyện nghiêm túc đi!
Thì có bao giờ không nghiêm túc, sao có chuyện gì?
Tình hình bệnh nhân sao rồi?
Thì ổn rồi, mỗi tội là..
Mỗi tội gì?
Cô gái nhìn chàng trai cười:
Lười uống thuốc! Không mà phải nói là sợ uống thuốc thì đúng hơn.
Cái gì? ( cô y tá có vẻ ngạc nhiên)
Bà ngạc nhiên phải không?
Đúng rồi đó, có đúng không anh, anh cảnh sát trẻ.
Làm gì có chứ? Cô ấy nói quá không à?( Anh ta liên tiếng giải thích)
Vậy bây giờ bà tin tôi hay tin ông, nói đi!
Ừm khó đấy!
Khó cũng phải nói, nói đi!
Em nói đi, đừng ngại( Anh ta nói)
Thôi nào hai người đừng có biến tôi trở thành quả bóng đá qua, đá lại như vậy chứ?, tôi có tin cần báo đây!
Tin gì? ( Hai người cùng nói)
Thôi nào! Thì anh sẽ được ra viện sớm hơn trước thời hạn!
Ôi tuyệt! Đây là tin vui nhất trong ngày đó!
Vui gì mà vui, sao lại vậy( Cô gái hỏi), anh ấy mặc dù là tình hình ổn rồi nhưng vẫn phải quan sát một thời gian, sao lại vậy?
E hèm! Đây là quyết định của bác sĩ, chắc là ông ấy không muốn thấy ngày nào đến viện cũng nhìn thấy hai người ân ân ái ái, không à, mà tôi cũng khó chịu nữa, còn vấn đề có cần quan sát hay không thì khi về nhà cậu thoải mái mà quan sát, kiểm soát 24/24 cũng được không ai cấm, nhưng tớ nghĩ là anh ấy cũng không muốn như vậy đâu, phải không anh( Cô y tá, liếc mắt nhìn anh, nhưng anh không dám nói chỉ gật gù)
Này! Anh gật cái gì hả?
Bà! Tôi không ngờ bà lại độc đoán đến như vậy, không cho anh ấy thể hiện cảm xúc nữa, anh à, em thành thật chia buồn với anh! Chắc chắn anh sẽ khó sống với bà này!
Bà!
Thôi tôi đi đây! Buye.
Một tuần sau.
Trước cửa sân bay, đứng lẳng lặng một mình, nhìn về phía đó, anh dường như đang chờ một ai đó, đứng dựa vào thành lan can, mắt nhìn xa xăm, suy nghĩ vẩn vơ không biết là đang nghĩ gì nữa:
Minh!
Tiếng gọi này sao quen quá, tim anh như tan chảy trước nó, giật mình quay lại, nhưng khi quay lại không có ai, có chăng cũng chỉ là những người, đoàn người đang tấp lập lên máy bay, đưa mắt nhìn xung quanh, dường như hy vọng của anh chợt lóe lên rồi lại vụt tắt:
Cậu định đi à? ( Đứng nói chuyện với La trước cây cầu)
Ờ! Sẽ phải lâu lắm tớ mới ra ngoài này đấy!
Ờ! Vậy sao?
Cậu.. cậu phải chăm sóc tốt cho cô ấy nhé! Thay mình, mình tin tưởng ở cậu!
Ừm!
Tớ đi đây!
Cậu sẽ trở lại chứ!
Không! Cứ nói với cô ấy là mìn không, là mình không còn tồn tại trên thế giới này nữa vì chỉ có như vậy thì cô ấy mới có thể sống vui được, thà để cô ấy đau đớn một lần còn hơn là dai dẳng, kéo dài như vậy chỉ khiến cô ấy héo mòn mà thôi!
Ừm!
Tớ.. tớ đi dây( Minh đã rời đi, kéo chiếc mũ bỏ đi ngay sau đó, nhìn sau đó trông cậu ấy dứt khoát và mạnh mẽ lắm)
Minh! Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm!
Minh đi đằng trước vẫy tay chào không quay đầu.
Đang suy nghĩ vẩn vơ:
Anh! Đi thôi!
Ờ!
Anh nghĩ gì vậy?
Không! Không có đâu( Minh lắc đầu0
Lại vây? Anh luôn dối em không à?
Sao lại vậy? Anh nhớ chưa bao giờ nói dối em mà!
Có đấy!
Có ư! Khi nào vậy?
Khẽ kiễng chân hôn nhẹ vào môi anh, nụ hôn quá bất ngờ khiến anh không kịp phản ứng, tim bỗng đập đoạn lên:
Em.. em..
Em yêu anh!
Em!
Đi nào, nhanh lên không trễ máy bay bây giờ.
Quỳnh Hoa níu tay kéo minh vào bên trong, Minh đi theo Hoa, đầu vẫn ngoái lại như thể nhìn lại lần cuối một quá khứ, một quá khứ đầy rẫy sự đau khổ, chịu đựng nhưng cũng chính những kỉ niệm về quá khứ đó lại sẽ mãi trở thành một chuỗi kỉ niệm đẹp mà mãi mãi minh không thể quên, nhưng minh tự dặn lòng mình là phải chôn nó ở sâu trong lòng không bao giờ mở ra nữa:
Đi nào nhanh lên!
Ờ!
Hai người họ bước lên máy bay, chiếc máy bay lao vụt khỏi mặt đất bay vào không trung, bầu trời bao la, một tình yêu mới sẽ bắt đầu ở một nơi mới, một tình yêu đẹp,
Bạn có nghĩ vậy? hãy cứ mường tượng đi vì không ai cấm chúng ta tưởng tượng cả, không ai đánh thuế giấc mơ đâu hi hi hi!!!
Cũng kể thêm cho các bạn nghe thêm câu chuyện của anh trưởng phòng chỗ nhi, các bạn còn nhớ chứ, cái đoạn nhi đang đứng trên sân thượng, anh này đang nghe điện thoại thì vội lao nhanh xuống đường đó là do anh nghe được tin người mà anh ấy yêu thương nhất, chính là hà my, hà my bị ép kết hôn với con trai của chủ tập đoàn JJ, nhưng chính trong ngày trọng đại( hôm đó anh này cũng có quá nhiều hành động lạ cũng bởi vậy) thì cô ấy đã cắt tay tự tử. Các bạn có thể hình dung được không, khi tận mắt chứng kiến cảnh con gái nằm sõng soài trong đống máu, mẹ hà my đã ngất lên, ngất xuống, tưởng chừng như mất mạng, nhưng may may vì cấp cứu kịp thời nên đã cứu được. Anh này sau khi nghe tin đã chạy như điên tới, nắm chặt hà my trên giường bệnh khóc lóc, gia đình hà my được bác sĩ cho hay là là cô đã mang thai được gần hai tháng, nhưng cái thai rất may không bị làm sao. Khi hà my tỉnh dậy thì lại khóc lóc van xin bố mẹ, vì quá thương con, và cũng vì cái thai kia mà cuối cùng gia đình hà my phải chấp thuận cho anh cưới hà my. Bây giờ thì mọi chuyện đã ổn, anh đã có một gia đình hạnh phúc một cậu con trai kháu khỉnh, vui hơn là khi hà my lại đang mang bầu đứa nữa.( Một câu chuyện nhỏ cho phù hợp với nhân vật, để nhân vật không bị bỏ lỡ ý mà hi hi!!!)