Một năm trôi qua, rất nhanh, mọi thứ đều bình thường, mặt trời vẫn mọc đằng đông, lặn đằng tây, đúng như quy luật của tạo hóa. Nhi một năm qua cũng không có gì thay đổi lớn ngoại trừ việc trải qua ca phẫu thuật dài 6 tháng. 6 tháng nằm trên giường bệnh, miên man không nhớ chuyện gì, khiến ai nấy đều lo lắng vô cùng. Nhi đã ra viện và đi làm lại, la lúc nào cũng bên cạnh nhi, chăm sóc và lo lắng cho nhi. Chiều hôm nay như thường lệ la lại đến đón nhi:
Anh! Chờ em lâu không?
Không! Chờ em anh chờ em cả đời cũng được?
Anh ý! Chỉ giỏi nịnh thôi!
Nhanh lên, anh chở em đi ăn kem!
Ăn kem giờ này sao?
Sao nào? Em không thích sao?
Không! Mình đi thôi!
Nhanh lên!
Ngồi đằng sau la, ôm chặt la, cười nói, chiếc xe lao nhanh ra khỏi cổng. Đưa nhi đi ăn kem, dạo phố, trời lúc này vào đêm thật đẹp. Đứng bên thành cầu, trời khá lộng gió, nhi đứng dựa tay vào thành cầu, gió thổi khiến tóc nhi bay bay, trông nhi thật dịu dàng, nhẹ nhàng. Khẽ ôm nhi từ đằng sau, ghé sát mặt vào nhi;
Anh! Trời đêm đẹp lắm phải không?
Ừ!
Anh nhìn xem! Ngôi sao sáng nhất đằng kia kìa!
Đâu! À anh thấy rồi! nó sáng thật phải không?
Ừm!
Nhi xoay người lại, đối diện la, nhìn vào la bằng một ánh mắt trìu mến;
Anh!
Sao vậy?
Khẽ choàng tay lên cổ la cười:
Sao vậy? sao không nói gì?
Không nói! Em không nói đâu!
Được không nói! Vậy thì anh nói nha!
Anh nói đi!
Ghé sát tai nhi thì thầm gì đó, nhi vỗ nhẹ vào la, khuôn mặt có chút đỏ:
Anh này!
Sao nào không đúng ư! Em bằng lòng không?
Ừm! khẽ đẩy la ra nhi chạy:
Đuổi em đi! Đuổi em đi!
Em cứ chờ đấy!
Họ vui đùa đuổi bắt nhau trên cầu, lúc đưa nhi về nhà tay nhi vẫn nắm thật chặt tay la:
Anh về đi!
Ừm! ngủ ngon và..
Và gì?
Mơ về anh!
Hôn nhẹ vào má nhi, nhi khẽ gật đầu, la quay mặt rời đi, nhi định đi vào. La lại kéo tay nhi lại, áp sát nhi vào cổng, nhi có chút ngượng ngùng, tay nhi áp sát vào lòng la, nhi có thể cảm nhận được trái tim nhi đang đập rất mạnh, nhi cũng vậy. La nhìn nhi bằng một ánh mắt đầy tình cảm, nhi cúi đầu không dám nhìn vào mắt la.Nhẹ nhàng nâng cầm nhi để nhìn thẳng vào đôi mắt nhi:
Nhi!
Sao vậy?
Anh yêu em, yêu em nhiều lắm!
Anh này! Thôi về đi!
Cố đẩy la ra , nhưng la vẫn cố ghì sát nhi, không thể nhúc nhích. Hôn nhi, một nụ hôn say đắm, nóng bỏng dường như thiêu đốt nhi. Sau đó một lúc mới chịu buông nhi ra, ra về ánh mắt lúc này đầy lưu luyến. Nhi đi vào nhà lên phòng, nằm dài lên giường, nhi có cảm thấy hạnh phúc không, chắc chắn là có một chàng trai tốt bụng, tình cảm như la, lại luôn quan tâm chăm sóc nhi, còn gì mong chờ nữa ở một người bạn trai nữa. Nhưng tại sao nhi lại luôn có cảm giác không thoải mái lắm, dù biết là như thế sẽ có lỗi với la, nhưng nhi luôn có cảm giác là mình đã quên mất, một điều vô cùng quan trọng, nhưng nhi không thể nhớ nổi, mặc dù đã cố suy nghĩ nhưng không thể. Chùm chăn lên và không muốn suy nghĩ thêm gì nữa.
Mình đang ở đâu vậy? ( Nhi giật mình tỉnh giấc)
Đi xuống giường, thật lạ là nhi không nằm trên giường nhi đang nằm trên một chiếc võng , giữa một bóng cây mát rượu, nhi thức dậy, nhi có cảm giác như là mình đã ngủ rất lâu, rất lâu chưa tỉnh dậy, bước đi một vòng, nhi cảm thấy nơi nay quen lắm, đây chẳng phải là trường của nhi sao. Những cậu, cô học trò đang cười đùa ở phía đằng xa kia thật vui. Nhi định chạy về phía đó, nhưng rồi nhi bị một người nào không rõ mặt kéo đi, nhi chạy theo sau cậu ấy, mà không biết cậu ấy là ai. Kéo nhi chạy một mạch đến một cánh đồng hoa, nhi thốt lên:
Oa đẹp quá!
Đây chẳng là vườn hoa của trường sao, nhưng hồi đấy nó đâu có to và nhiều hoa đến vậy, quay sang người bên cạnh:
Cậu! cậu là ai vậy?
Không nói gì kéo tay nhi đi vào trong vườn hoa, đi vào bên trong cảm giác lúc này tuyệt thật, những bông hoa nở rộ, xòe chạm vào tay nhi, khiến nhi vui lắm, cứ đi theo cậu ấy:
Này! Cậu muốn đưa tớ đi đâu vậy?
Người đó vẫn không nói, kéo tay nhi đi một mạch vào trong. Đặt nhi ngồi lên ghế xung quanh rất nhiều hoa. Lúc này người đó mới cởi bỏ chiếc mũ, đó chẳng phải là la sao:
Anh! Sao lại là anh!
Sao! Em nghĩ là ai vậy?
Không!
Thế sao anh đưa em tới đây?
Suỵt! em nhìn nơi này đi, có quen không?
Ờ! Quen, đây chẳng phải là vườn hoa của trường sao?
Kéo tay nhi đi tiếp, nhi đi theo sau, nhưng rồi chợt la bỗng dần buông tay nhi ra:
Này! Anh sao vậy?
Cố nắm chặt tay la, nhưng la lại cứ dần dần biến mất, hình bóng nhanh chóng tan biến, rồi vụt mất, nhi chạy đuổi theo, nhưng vô ích. Đang hoang mang nhi ôm mặt ngồi sụp xuống đất khóc. Chợt một bàn tay ấm áp xoa đầu nhi, là ai vậy:
Nhi ngẩng mặt lên, nấc lên khóc lóc:
Anh! Anh đừng bỏ em!
La lại đứng ở đó, ôm thật chặt nhi:
Sao anh lại có thể bỏ em được chứ! Anh yêu em nhiều đến cơ mà!
Ôm la khóc nức nở, nhưng một lúc sau khi ngẩng mặt lên, nhi lại giật mình, lùi lại:
Anh! Anh không phải, không phải la, anh.. anh là ai vậy?( Nhi sợ hãi)
Anh là người em yêu, người trong trái tim em!
Không! Không thể nào, người tôi yêu là la, là la mà!
Không người em yêu là anh! Là anh ( Người đó nắm chặt tay nhi nói lớn)
Nhi giật ra, chạy đi, người đó vẫn nói lớn:
Người em yêu là anh mà, là anh mà!
Không! Không phải đâu!
Cứ ôm đầu, lắc đầu liên tục nói, rồi giật mình tỉnh giấc, nhi toát hết mồ hôi, vừa sợ, vừa lo có điềm gì chăng. Nhi nhìn ra bên ngoài trời vẫn chưa sáng, nhi không dám bước xuống giường, lại không dám ngủ, vì sợ lại mơ giấc mơ đó!.
Sáng! Trời đã sáng nhi lúc này vẫn nằm ngủ, nhi vừa mới chợp mắt được một lúc. Hôm nay là chủ nhật lên nhi không phải đi làm. Nhi ngủ một mạch tới gần trưa. Tỉnh giấc sau một cơn ác mộng, nhi quyết định ra ngoài không muốn suy nghĩ vẩn vơ nữa. Đạp x e ra ngoài đi trên đường vu vơ, không biết đi đâu về đâu nữa, nhi đi hết nơi này, đến nơi khác. Đi ra ngoài cả ngày, nhi chẳng nghĩ ra được điều gì, nhi đi về nhà. Tại sao nhi lại đi đường này, chính nhi cũng không biết nữa, đây là hẻm nhà minh mà, nhi đi trong vô thức, không biết mình đang đi đâu nữa, bất chợt nhi dừng xe lại trước cổng của một căn nhà, căn nhà này quen lắm, nhi không biết là mình đã đến đây chưa, cứ đứng nhìn vào bên trong nhà. Đứng được một lúc nhi quay ra, một bóng người chạy vụt qua, nhi trong giây phút chạy theo, nhưng vừa ra ngoài con hẻm, thì lại là con đường vắng, không một bóng người, nhi quay đầu mọi phía nhưng vô ích, nhi kêu lớn:
Ai vậy? ai vậy? ra mặt đi!
Không một bóng người, không một tiếng trả lời, còn lại với nhi lúc này chỉ là một mình với con đường vắng, gió rít lên từng cơn khiến tóc nhi bay bay, lòng nhi trở lên lạnh giá. Ngồi sụp xuống đường khóc lóc, nức nở, nhi khóc vì không thể nhớ ra chuyện gì. Nhi đi về la đã đứng chờ ở cửa vừa thấy nhi về:
Em! Em đi đâu vậy?
Nhi không trả lời, la thấy mắt nhi có chút ướt liền hỏi:
Em sao vậy em khóc à?
Lao vào lòng la khóc nức nở, la không hiểu chuyện gì, ôm nhi thật chặt an ủi:
Thôi mà! Không sao đâu? Có anh đây rồi!
Phải mất một lúc nhi mới hết khóc, nhi đưa nhi vào nhà, thấy nhi có vẻ mệt, la pha cho nhi một cốc nước cam, la có bỏ thêm một ít thuốc an thần cho nhi ngủ ngon. Nhi đang ngồi ở ghế:
Em uống đi!
Nhi uống một hơi, nhi ôm la thật chặt:
Em sao vậy?
Không!
Thôi được em không muốn nói thì thôi vậy? Em mệt không, ngủ chút đi?
Nhi nằm xuống từa đầu vào lòng la, tay vẫn nắm chặt tay la, không buông:
Anh!
Sao vậy?
Anh kể chuyện cho em nghe đi!
La cười: ‘ Em sao vậy, sao lại giống như con nít vậy?”
Em muốn nghe anh kể chuyện!
Được! Được! em muốn nghe chuyện gì?
Ừm chuyện gì cũng được!
La kể chuyện cho nhi nghe, vừa kể vừa pha trò khiến nhi cười, vì thật sự cũng chỉ la khiến nhi cười:
Sao anh kể chuyện có hay không?
Anh ý! Kể chuyện toàn tào lao thôi!, nhưng mà em thích, em thích lắm!
Nhi!
Sao vậy?
Khẽ vuốt tóc nhi, mái tóc mây dài;
Em có muốn ngày nào cũng được anh kể chuyện không?
Ngày nào cũng nghe ư?
Ư, ngày nào cũng nghe luôn!
Không!
Sao vậy? em chẳng vừa nói em thích nghe kể chuyện sao?
Em nói là thích nghe, nhưng không phải ngày nào cũng muốn nghe!
Tại sao?
Là vì, nếu ngày nào anh cũng kể thì em sẽ cười bể bụng mất, mà em thì khóc muốn bể bụng đâu.
Em ý! ( la chọc nhi)
Ấy buồn!
La nhìn vào mắt nhi, nhi lảng tránh, ghé sát tai nhi thì thầm:
Nhi! Anh yêu em!
Nhi có chút bối dối, vì từ trước tới giờ nhi chưa từng nói ra là yêu la, nhi có chút ngập ngừng đáp lại:
Em… em cũng thế..
La nghe nhi nói mà sung sung sướng đến phát điên, nhi ngồi dậy:
Em nói gì, nói lại cho anh nghe được không?
Nhi quay mặt đi, la lại xoay người nhi lại, nhi có chút đỏ măt, cúi mặt, la nâng cầm nhi, nhìn thẳng vào mắt nhi:
Em, nói lại cho anh nghe, một lần thôi!
Nhi đỏ măt như trái gấc, then thùng ngập ngừng nói từng lời:
Em.. em… em… cũng thế… em … yêu… anh!
Vừa nói hết câu, la đã ôm nhi la vui lắm:
Em nói em yêu anh, em yêu anh phải không?
Vâng!
Hôn nhi bằng một nụ hôn đầy say đắm, khiến nhi không thể dứt ra được, tình yêu của la dành cho nhi là vô cùng lớn. Sau đó nhi lại nằm vào lòng la, cười nói, những câu chuyện cười mà la kể khiến nhi cười tít cả mắt. Nhi từ từ chìm vào giấc ngủ trong lòng la từ lúc nào không hay, nhìn nhi ngủ ngoan trong lòng mình, la cảm thấy vô cùng hạnh phúc, khẽ vuốt mái tóc mây của nhi, hôn nhẹ vào má nhi. Sau khi đưa nhi lên phòng đắp chăn cẩn thận. La cứ mãi ngồi đó ngắm nhìn nhi ngủ ngon mà không đành lòng về. Ngay sau khi ra khỏi nhà, la ngỡ ngàng, ở trước của nhà: