Em dậy rồi sao?
Nhi không nói gì, mắt nhìn xung quanh:
La!
Ừ anh đây!
Sao em lại ở đây?
La lại giật mình khi nghe nhi hỏi:
Em sao vậy?
Nhi từ từ bước xuống giường đi lại gần bên ô cửa, bên ngoài trời mưa lớn lắm, đứng ở bên cạnh nhi, la lo sợ:
Em.. em không nhớ gì sao?
Nhớ gì?
Không! Không có gì?
À mà minh, minh nằm ở phòng nào vậy, minh bị thương mà?
Minh!( La hoảng hốt)
Ừ!
À! Cậu ấy ra viện rồi!
Ra viện, sao mà cậu ấy không đến nói với em một câu!
À, cậu ấy chắc quên!
A! Minh kìa( Nhi bỗng reo lên)
Đâu, đâu?
Kia kìa ở bên ngoài( Nhi vội mở toang cửa xổ ra, mưa lớn hắt vào, la kéo tay nhi lại)
Đừng ra ngoài đó, ướt lắm nhi!
Minh mà! Là minh mà!
Cố lôi tay nhi vào:
Làm gì có, em nhìn nhầm rồi!
Không! ( Nhi vội chạy xuống dưới, la chạy đuổi theo )
Vào đi nhi, ướt hết cả rồi!
Là cậu ấy mà!
Anh nói là em nhìn nhầm rồi mà!
Không! Không phải đâu?
Anh nói là không phải mà( La quát lên đầy giận giữ, dường như la mất bình tĩnh)
Nhi không tin vẫn cố chạy, la không chạy theo nữa, nhi cứ thế chạy, nhìn nhi chạy đi tìm minh mà lòng la như tan nát, thì ra trong lòng cô ấy bấy lâu nay minh vẫn luôn tồn tại, chỉ cần nghĩ như vậy thôi là lòng la như vỡ ra làm trăm nghìn mảnh. Nhưng la không thể bỏ mặc nhi lúc này, la vội chạy theo nhi, la mất giấu nhi rồi sao, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, trời mưa to quá, không biết nhi đi đâu rồi. Nhi đang ngồi đó, bên cạnh ghế đá đó người nhi ướt sũng, la vội tiến lại gần:
Về thôi! Không phải cậu ấy đâu?
Sao lại thế chứ? Sao cậu ấy lại bỏ đi như vậy chứ?
Nhi cứ luôn miệng lẩm bẩm như vậy, kéo tay đứng dậy:
Về thôi!
Đưa nhi về phòng, la vội vàng lấy khăn lau cho nhi, la giục nhi đi thay đồ không cảm lạnh:
Thay đồ đi, nhanh lên không bị cảm lạnh bây giờ?
Nhi vẫn ngồi đó lẩm bẩm, la không thể quát mắng nhi thêm:
Ngoan! Nghe lời anh đi, thay đồ đi không bị cảm lạnh,để anh giúp em:
Không! Nhất định là cậu ấy vẫn ở đó, cậu ấy vẫn ở đó đúng không?
Em sao vậy? sao em ngang quá vậy? anh đã không phải mà! ( la tức giận lắm, đôi mắt đầy giận giữ)
Em.. em..
La vội đứng dậy, nhi nắm tay la:
Em.. em xin lỗi mà!
La không muốn nhìn nhi nữa, nhi lại ôm chặt la từ phía sau:
Anh! Anh đừng bỏ em, em xin lỗi, xin lỗi mà!
La không nói gì, xoay người nhìn nhi:
Thay đồ đi! Không cảm lạnh!
Vâng!
Ngủ đi!
Anh đừng đi đâu nha! Anh phải ở đây đấy!
Ừ! Ngủ đi!
La vẫn ngồi đó, nắm thật tay nhi, vuốt mái tóc nhi, nhi nhìn la:
Anh!
Sao vậy?
Không, không có gì?
Nói đi!
Không!
Thế thì ngủ đi!
Khẽ vòng tay qua cổ la:
Anh! Em xin lỗi!
Sao lại xin lỗi!
Em.. em làm anh vất vả lắm phải không?
Sao lại vậy?
Bắt anh phải chăm sóc như thế này!
Khẽ véo mũi nhi:
Ngốc ạ! Không có đâu, anh không vất vả đâu, anh thấy hạnh phúc khi được chăm sóc em, hiểu không?
Thật không?
Thật!
Nhi hôn nhẹ lên môi la, la cũng đáp lại nụ hôn đó một cách nồng nhiệt.
Vài ngày sau nhi được ra viện, để tiện chăm sóc nhi, la đã sang ở nhà nhi vì bệnh tình của nhi rất bất chợt, nhi lúc này lúc khác, lúc nhớ lúc quên , quãng thời gian này khiến la mệt mỏi lắm, nhưng la không thể gục ngã được. Nhi vẫn đang ngủ trong phòng, la đang làm việc. Chợt có tiếng đổ trong phòng, la vội chạy vào, nhi vẫn ngồi trên giường, chiếc ly uống nước rơi xuống:
Sao vậy? em không sao chứ? Không bị thương chứ?
Nhi không nói gì khuôn mặt đầy lo lắng, sợ hãi, la thấy vậy vội ôm nhi an ủi:
Không! Không sao đâu! Không sao đâu!
Nhi khóc lóc, ôm chặt la:
Em … em
Không sao! Để anh dọn!
Không! Anh đừng đi!
Ờ! Anh không đi! Anh ở đây! Anh ở đây mà!
Ôm chặt la không rời:
Em ngủ tiếp đi! Ngoan nghe lời anh ngủ tiếp đi!
Đang ôm la, chợt nhi gọi:
Minh! Cậu đi đâu vậy, sao lâu nay cậu không về thăm tớ, cậu có biết tớ nhớ cậu nhiều như thế nào không?
La không còn giật mình nữa, vì đây không phải là lần đầu nhi gọi la là minh như vậy:
Ờ tớ bận quá, cậu ngủ đi, ngoan đi!
Cậu không đi nữa chứ? Cậu sẽ ở lại chứ!
Ừ! Tớ sẽ ở lại mà, ở lại mà, bây giờ cậu ngoan, ngủ đi, ngủ ngoan.
Đặt nhi nằm xuống giường:
Ngoan đi! Ngủ ngoan đi!
Nhi nằm xuống giường, mắt nhìn la:
Ngoan nào ngủ đi!
Nhi chợp mắt, la định quay xuống dọn dẹp, nhi lại tỉnh dậy:
Cậu đừng đi! Cậu đừng đi mà! Đừng bỏ tớ nha!
Không tớ, tớ không đi đâu, không đi,cậu ngủ đi!
Ôm chặt la một lúc sau, nhi bỗng giật mình đẩy la ra:
Cậu không phải, không phải là minh, không phải..( nhi co mình lại thu lu ở một góc)
Nhi! Em sao vậy, anh đây la đây!
La!
Ừ đúng, la đây( la định ôm nhi nhưng nhi đẩy la ra ngoài)
Nhi định lao xuống giường, bên dưới toàn mảnh thủy tinh, la không muốn nhi bị thương nhưng không thể kéo nhi lại khi nhi lao xuỗng, la đã vội vàng ôm nhi ngã xuống, nhi nằm lên người la, la nằm dưới, máu ứa ra la bị mảnh sành đâm vào:
Nhi! Em không sao chứ?
Nhìn vào la, nhi lại liên tục nói:
Em sợ, em sợ lắm!
Đừng sợ có anh ở đây rồi!
Ôm thật chặt nhi, nhi khóc lóc mãi không thôi.
Lúc này bố nhi mới chạy vào:
Trời ơi! Nhi con có sao không?
Bố ơi! Minh cậu ấy, cậu ấy bỏ con rồi, bỏ con thật rồi!
Sốc người nhi đứng dậy, nhi vẫn lẩm bẩm:
Nhi! Nghe bố này, nghe bố này, minh đã đi xa rồi, xa lắm rồi và sẽ mãi mãi không bao giờ quay lại nữa, nghe chưa?
Bố! bố nói gì? Không, không phải, minh không bỏ con đâu, không bỏ con đâu, nhất định không?
Nhi ôm đầu không nghe, luôn lẩm bẩm, cứ thế lùi về chỗ mảnh sành:
Nhi! Đừng đi về phía đó nữa!( La hét lên)
La vẫn còn đau, vết thương đang chảy máu, la nhanh như cắt kéo tay nhi rời nhanh ra khỏi đống mảnh sành đó, một cú xoay người, la đã ôm trọn nhi trong tay, lại một vết cứa nữa, máu lại ứa ra, nhi vẫn ôm đầu. La ôm chặt nhi:
Nghe anh, minh không đi, cậu ấy chỉ về một lúc thôi, lát nữa, nát nữa cậu ấy sẽ lại tới, sẽ lại tới mà!
Thật chứ!
Thật! bây giờ thì em phải đi ngủ, ngủ một giấc thì cậu ấy sẽ đến, sẽ đến hiểu không?
Vâng!
Đỡ nhi nằm lên giường:
Ngoan, ngủ đi!
Bố nhi cùng la đi bước xuống dưới lầu la đứng bên ô cửa sổ, tay dựa vào thành lan can thở dài:
Con không sao chứ?
Dạ!
Vết thương đó!
À! Không sao chỉ bị một chút thôi!
Khổ cho con quá, con bé này không biết làm thế nào nữa. Bố thực sự không biết cách nào giúp nó khỏi bệnh nữa, bố đúng là tệ lắm, tệ lắm phải không, là bố mà chẳng giúp gì được cho con gái mình( ông đưa tay lên khẽ lau đi giọt nước mắt, giọt nước mắt hiếm có khi chảy, nhất là khi với ông là một người đã sống quá nửa đời người, đã trải qua mọi việc, mọi sự thống khổ). La động viên an ủi
Bố đừng lo, con sẽ lo cho cô ấy mà! Con nhất định sẽ giúp cô ấy khỏi bệnh!
Cảm ơn con, cảm ơn con!
Không đâu, bố đừng nói vậy mà! Con sẽ mãi ở bên cô ấy không rời, bố cứ tin ở con .
Hai người cứ lặng nhìn những trời đêm, trời đêm nay nhiều sao sáng quá, nhưng với la thì trong lòng anh thì lúc này là một khoảng trống rỗng không sao tả siết.
Thôi ngủ sớm đi, mai còn đi làm, con vất vả quá!
Bố ngủ ngon ạ!
Con cũng cũng thế.
Nửa đêm.
La đang ngủ, anh khá mệt nên đã ngủ say, nhi bước vào phòng la, nhẹ nhàng tiến tới giường la, ngồi bên thành giường, vuốt nhẹ khuôn mặt, khuôn mặt có chút tiều tụy vì suy nghĩ, nhi nhìn thấy mà không khỏi đau lòng, nhi lại khẽ sờ tay lên cánh tay, cánh tay bị thương bị thương hồi tối, vết thương còn rỉ máu, nhi đau lòng quá khóc lóc, giọt nước mắt nhi rơi lên tay la khiến la tỉnh giấc:
Em.. nhi! Sao em lại ở đây?
Anh! Em xin lỗi!
La kéo nhi ôm nhi vào lòng vỗ về:
Ngốc ạ! Sao lại xin lỗi anh chứ!
Ôm la khóc một lúc lâu sau:
Thôi nào đừng khóc nữa, khóc nhiều xấu lắm!
Anh! Anh vất vả vì em lắm phải không?
Lau nước mắt cho nhi:
Không! Không đâu!
Tay anh! Tay anh bị thương này!
Anh! Không sao đâu!
Em về ngủ đi, ngoan đi!
Nhi lũng lịu không muốn đi:
Thôi nào ngoan, nghe lời anh về đi ngủ đi!
Ôm thật chặt la không buông, la khẽ đẩy nhẹ xuống giường:
Sao nào! Chẳng lẽ em lại muốn ở đây với anh!
Anh ý( khẽ véo má la) không có đâu!
La áp sát người vào người nhi, ghé sát vào tai nhi thì thầm gì đó.
Anh ý!
Hôn nhi bằng một nụ hôn nồng nhiệt nhất, nhi cũng đáp lại một cách nồng nhiệt nhất.
Một thời gian sau, la đã phải rất vất vả tìm mọi cách để chữa trị cho nhi, dạo gần đây nhi đã ổn hơn rồi, mọi thứ đều dần trở lên tốt hơn.
La đang trên đường đi làm về, la nhìn thấy hoa đẹp quá, liền ghé vào cửa hàng, mua liền một bó hoa hồng tuyệt đẹp, la vừa cầm bó hoa vừa cười, nụ cười hạnh phúc, anh đã nghỉ đến vẻ mặt vui vẻ của nhi. Chiếc xe lao nhanh trở về nhà, vừa về tới cổng:
La à! Nhi nó, nhi nó..
Nhi sao?
Nó bỏ đi đâu từ trưa tới giờ, mà bố thì mới chỉ mới về đã không thấy nó đâu rồi, gọi điện cũng không nghe, con bé này thiệt là!
Bố bình tĩnh đi! Có thể cô ấy đi dạo đâu đó thôi, để con đi tìm, bố ở nhà chờ tin con đi.
Không! Bố cũng đi tìm nó!
Bố! thôi được bố tìm xung quanh đây.
La phóng vội xe ra đường tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng đều vô ích, la dường như không còn đủ kiên nhẫn nữa, anh trở lên bực dọc, dừng lại trên thành cầu, dựa lưng vào thành cầu, trời lúc này đã tối, trời càng lúc, càng tối, mọi thứ đều vụt mất trong nháy mắt trở thành mờ ảo, nhạt nhòa như tình cảm của la lúc này vậy, chẳng lẽ lại vậy, la bắt đầu cảm thấy đau lòng, một nỗi đau dài, đã bao ngày trái tim la rỉ máu vì nhi rồi lại lành, nhưng mỗi lần như thế là nó lại để ở đó một vét sẹo dài, không boa giờ xóa hết, trời về tối, gió cũng đã bắt đầu thổi, thổi mỗi lúc, mỗi mạnh, gió thổi làm mắt la cay xè, hay do nỗi u buồn chất chứa bấy lâu nay mà nước mắt la đã ứa ra và cứ thế lăn dài không thể ngừng, trong la bây giờ chỉ còn là một nỗi thất vọng, thất vọng vô cùng lớn.
Anh! Nếu có một ngày em lạc mất anh thì sao?
Sao lại lạc? em đâu có phải là trẻ con?
Em chỉ nói là nếu!
Ừm! anh sẽ không bao giờ làm em bị lạc mất, không bao giờ để em rời xa anh!
Thật chứ!
Ừm!
Thế còn em, nếu như một ngày em lạc mất anh thi em sẽ làm thế nào?
Ừm! em sẽ đi đến một nơi, một nơi thật là cao, thật là cao luôn, một nơi thật là xa, nơi mà anh có thể nhìn thấy em ở phía xa, anh sẽ nhìn thấy em chứ?
Ừm! tất nhiên vì em không cần đứng ở trên cao, hay xa anh cũng sẽ tìm được em thôi!
Tại sao?
Vì em giống như những ngôi sao kia, phát ra ánh sáng để anh, anh có thể nhìn thấy em, tìm được em, biết chưa?
Ừm!
La bỗng giật mình, lau nước mắt, chạy như điên, la chạy một mạch, không quay đầu, trong đầu la lúc này nhi là tất cả, la chạy theo sự điều khiển của trái tim, trái tim anh mách bảo. Nhi chạy một mạch tới một cây cầu, thông với bên trong là một khu vườn nhỏ, đã có lần nhi rủ la tới đây, la vừa chạy vừa thở, đi chầm chậm vào bên trong, khu vườn khá sáng chúng đã được mắc những bóng điện nhỏ, đi theo lối mòn, la từ từ tiến vào phía trong , đi lên trên lầu, một gác nhỏ. Đi từng bậc thang, từng bậc, la cảm thấy tim mình đập nhanh lắm, lên đến nơi, la đưa mắt nhìn xung quanh, không có, không có ai mà, lại một nữa thất vọng, la bỗng như sụp đổ mọi hy vọng
Vote Điểm :12345