Truyện: Yêu Theo Cách Sói
Tác giả: Thiện Thấm
Thể loại: Đam mỹ, hắc bang, ân oán, hài, ngược...
Giới
thiệu: Tấn sau khi bị tai nạn, tỉnh dậy và phát hiện bản thân trong
thân xác một đứa con trai của một ông trùm xã hội đen. Điều quan trọng
là dường như ở thế giới này, bất cứ ai cũng là kẻ thù của cậu cả. Bất
đắc dĩ phải giải quyết những món nợ mà vốn dĩ không phải mình gây ra,
càng ức chế hơn là phải ở cùng nhà với một gã em trai cũng là một tên
trùm trong giới hắc đạo, một kẻ cực kì đẹp trai nhưng nhẫn tâm và lạnh
lùng còn hơn loài sói hoang.
Những bí mật động trời trong thế giới ngầm, những cuộc thanh trừng đẫm máu,lựa chọn giữa yêu và hận.
****************************
1
Tấn
tỉnh dậy với vết thương trên ngực đánh ập vào thần kinh, đau đến méo cả
mặt. Hình như đêm hôm qua mơ một cơn ác mộng dài, cậu nhớ là trong khi
đó mình cố đuổi theo "anh", nhưng anh ở phía bên kia con lộ, ôm eo một
cô gái, đôi uyên ương vừa đi vừa nhìn nhau cười tình tứ. Tấn đuổi theo
một chặng, rồi cậu đột nhiên sực nhớ ra chuyện hai người đã chia tay hơn
một năm rồi. Vào một cái ngày trời âm u nào đó, "anh" và người đó đứng
trước mặt cậu nói...bọn họ yêu nhau thật lòng.
Hình như không có nước
mắt, không cãi vã hay nặng lời với nhau, lời chia tay của hai người gãy
gọn trong một câu xin lỗi rất không chân thành từ "anh". Tấn biết rõ từ
lúc bắt đầu mối quan hệ này, "anh" không hề yêu cậu, giữa hai người
nhiều nhất chỉ là là cảm tình, thứ có thể vun đắp theo thời gian, nhưng
tình cảm thì không. Cậu đứng giữa con lộ nhìn bóng dáng hai người ngày
một khuất xa. Bóng lưng của "anh" thật rộng, nó hầu như che chắn hết cho
cô gái bé nhỏ kế bên, thỉnh thoảng Tấn còn thấy anh nhìn sang cô, cười
với cô bằng nụ cười răng khểnh duyên dáng mà đậm tình - cái nụ cười
trước kia đó chỉ là của riêng cậu. Tim nhói lên một trận rồi im ắng hẳn,
đến lúc Tấn giật mình bởi tiếng còi xe tải inh ỏi, trong tâm trí cậu
chói lòa hình ảnh quá khứ đã từng rất hạnh phúc với "anh". Một cơn buồn
nôn ập tới bởi mùi máu tanh tràn ra trong khoang miệng, Tấn ngất đi, rồi
cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì nữa.
Tấn trườn mình ngồi
dậy, xem ra cơn ác mộng kia không hẳn là mơ, mà thực sự là cậu đã "hôn"
đầu xe tải thật. Nghĩ định lấy điện thoại gọi cho dì Hạnh nhưng chợt
nhận ra trên người cậu ngoài bộ đồ màu trắng xám rộng thùng thình thì
chẳng còn thứ gì khác. Tấn lại mơ hồ thấy khác lạ, cơ thể cậu dường như
trông bất thường lắm, không biết có phải cho chấn thương mới sinh ra ảo
giác hay không nhưng Tấn đột nhiên thấy da dẻ mình có chút trắng hơn,
tay chân ốm và dài hơn một chút. Và trên người cậu không có vết tích xây
xác gì nên có từ sau vụ "hôn" xe tải mà thứ duy nhất nhứt nhói chính là
một lỗ tròn bên ngực được quấn chặt băng. Không gian lạ lẫm này khiến
Tấn càng thêm nghi hoặc. Đây hoàn toàn không phải là bệnh viện mà càng
không phải nhà của cậu. Thế nhưng, thứ khiến Tấn kinh hãi nhất chính là
lúc...soi gương. Tấn đứng trước tấm gương lớn trong phòng vệ sinh, mắt
trừng to, cả người run rẩy tựa sát vào mép tường. Tấn tự hào khi nói cậu
là kẻ có thần kinh tốt, nếu không gặp người khác chắc hẳn phải té xỉu
khi trong gương phản chiếu không phải là mình mà là một cái mặt đẹp trai
nào đó ạ hoắc lạ huơ.
Người thanh niên này trông trẻ hơn Tấn vài
tuổi, thân người cao ráo, hơi gầy, da dẻ thì xanh bủng như kẻ thiếu máu
triền miên nhưng được cái gương mặt thì đẹp trai lắm. Ít nhất đối với
một gã đồng tính như Tấn nhận định, gương mặt này xứng tầm tài tử điện
ảnh chứ chẳng chơi. Tấn lắc lắc đầu, nghĩ hẳn cậu vẫn còn đang mơ, cái
giấc mơ quái quỷ gì bám dai như đỉa. Thế nhưng lắc đến quay mòng cả đầu,
cậu cũng chỉ thấy xung quanh ngày càng chân thực. Tấn mở vòi nước, tấp
nước lên mặt mình, nhìn trong gương thấy người thanh niên đẹp trai vẫn
đang nhìn cậu, mắt phượng, mi dày, con ngươi đen thẫm, mũi cao vút như
người ngoại quốc và bờ môi anh đào kiều mị tuy hơi trắng tái. Tấn vẫn
không tài nào chấp nhận được sự thật là cậu đã nhập vào thân xác của một
gã nào đó, mấy chuyện viễn vông này tưởng chừng chỉ gặp trong phim
thôi, nhưng ai dè bấy giờ lại ứng nghiệm trên người cậu thật. Trong đầu
cậu ngỗn ngang, không biết thân thể thực sự của mình ở chốn nào? Rồi cha
mẹ, dì Hạnh, người thân của cậu sẽ ra sao nếu cậu đột nhiên không còn
nữa?!!
Và còn..."anh"?
Tấn thấy nói lên cơn đau ở đầu, đột nhiên
hình ảnh những người thân trong quá khứ của cậu dần trở nên mờ nhạt,
thậm chí Tấn chẳng còn nhớ rõ gương mặt của "anh", của ba mẹ, em trai
hay dì Hạnh nữa. Mọi thứ cứ thể như là một giấc mơ đã qua và bây giờ cậu
mới chính thức tỉnh dậy, mọi thứ viễn vông tới mức khiến Tấn muốn bật
ra một câu chửi thề.
Tấn nghe thấy tiếng mở cửa, cửa phòng bên ngoài
"cộp" một tiếng rồi mở ra. Một người thanh niên cao to vạm vỡ mặc áo
thun đen và quần jean bước vào trong, gương mặt gã râu ria lún phún
trông khá phong trần cùng với một ánh mắt đỏ đục ngầu thường thấy ở
những người trong giới tà đạo khiến Tấn có phần dè chừng. Gã ta bước tới
nhìn Tấn với ánh mắt không mấy thân thiện, hỏi:
- Cậu tỉnh dậy bao lâu rồi?
Tấn ngập ngừng nhìn gã, hồi sau không đáp mà hỏi lại:
- Rốt cuộc đây thực sự không phải mơ?
- Cậu Xương, cậu nói gì vậy? Có phải thấy đau đầu không? Tôi gọi cô Hoàng Kiều tới khám lại cho cậu?
-
Xương? "xương", "thịt" gì ở đây? Tôi tên Tấn, với lại...tại sao tôi có
gương mặt này? Anh nói cho tôi biết, chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy?
Tấn
còn nhớ lúc trước khi gặp tai nạn dì Hạnh nhờ cậu ra siêu thị mua bột
mì, hình như cậu gặp lại "anh" và cô gái đó, mang theo chút đau lòng,
một chút bùi ngùi rồi ngẩn tò te đi theo bọn họ, đi tới một lúc thì bất
ngờ bị một chiếc xe tải mất láy đâm, có lẽ lúc chết xác mình còn quấn
quanh cái bánh xe, tư thế chết thật khó coi. Không ngờ nhất là ông trời
lại thương xót số phẩn hẩm hiu của Tấn, để cho cậu lần nữa được sống,
nhưng là trong cơ thể của một thằng con trai trưởng thành khác lạ hoắc.
Gã
thanh niên cau mày nhìn Tấn. Thật ra Tấn cũng mơ hồ nhận thấy thái độ
của hắn ta với chủ nhân thân xác này không "mặn mà" cho lắm, nếu không
muốn nói là gã có lúc nhìn cậu như một tội đồ. Nhưng có điều gã không
nói ra bất cứ lời nào quá đáng, vẫn rất giữ ý tứ khi nói chuyện. Đôi mắt
màu xanh nước biển đặc trưng của người ngoại quốc ẩn dưới hàng lông mày
rậm và đăm chiêu, giọng gã trầm trầm cất:
- Dạo này Cậu Út đã gặp đủ
nhiều chuyện phiền hà lắm rồi, nếu cậu lại giở trò quỷ gì thì tôi chân
thành khuyên cậu nên dừng lại đi, vì sức chịu đựng của ai cũng có hạn!
-
Cái gì? Giở trò quỷ gì? Tôi...tôi đang muốn điên lên đây, anh...anh còn
chì chiết tôi cái gì? Tất cả mọi thứ ở đây...và tôi nữa...tôi tôi không
quen, không biết, hoàn toàn không biết gì hết. Cũng không biết vì sao
mình ở trong cái thân thể này, nhưng...tôi hoàn toàn không phải người mà
anh quen...ý tôi là...Aaaa...Đúng là bị quỷ ám mà! Mau tỉnh dậy đi Tấn,
mau tỉnh dậy, mày chỉ mơ thôi đúng không?
Tấn ôm lấy cái đầu nhứt âm
ỉ của mình, cùng lúc cơn đau bên ngực chầm chậm lan ra, cậu khụy người
đau đơn kêu lên một tiếng. Gã thanh niên thấy thế cũng không có ý định
dìu Tấn dậy, gã từ trên nhìn xuống cậu đang đau đớn, gương mặt lạnh tanh
không có chút xúc cảm gì rồi gã chậm nói:
- Để tôi gọi dì Thu vào
chăm sóc cậu, đợi nửa tiếng nữa người của cô Hoàng Kiều qua khám lại vết
thương cho cậu lần nữa. Cậu Út đi công tác rồi, chắc một thời gian nữa
mới về, cậu lo mà tịnh dưỡng với lại... từ từ...suy nghĩ!
- Suy nghĩ?... Suy nghĩ cái giống ôn gì? Ông mày đang đau chết con mẹ! - Tấn cả giận rít lên.
Gã
thanh niên đi rồi, phải đợi hơn mười phút sau mới có người đi vào, lúc
này cơn đau đã hành hạ Tấn mặt mài xanh mét. Dì Thu là người ở trong
nhà, người phụ nữ chỉ mới ở tuổi trung niên nhưng gương mặt bà hốc hác
lại khắc khổ hệt như bà lão mấy chục tuổi. Bà mang theo băng gạc đi tới
giường, nói:
- Để tôi thay băng cho cậu.
Tấn mệt nhọc thở, đáp:
- Nước, dì làm ơn cho con xin miếng nước, khát quá!
- Thay băng xong, tôi đi lấy nước cho cậu! - Giọng bà dường như không có nhiều kiên nhẫn.
Tấn
nghe thấy nên không nói gì nữa. Cậu chỉ nằm trên giường để dì Thu thay
băng, đôi mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, và trong lòng thì không có từ
nào để hình dung nên cảm xúc. Dì Thu thay băng quả thật không nương tay,
nhiều lúc khiến Tấn đau muốn bật chạy nhưng cậu không còn nhiều sức lực
để làm cái chuyện dở hơi đó. Nằm trên giường rên rỉ một hồi, nghe dì
Thu bên cạnh nói:
- Tôi là người ở, có nhiều chuyện không nên xía
vào, nhưng tôi ở đây mấy năm, đã sớm xem Cậu Út như là người thân của
mình, thế nên mới thay cậu ấy mà bất bình. Hai người là anh em, nhưng
cậu ác với cậu ấy quá!
- Hả? Cậu...Cậu Út?
Tấn định phản bác rằng
bản thân không phải "xương" hay "thịt" gì, cũng không biết Cậu Út kia là
ai, nhưng vì ngực quá đau nên hơi sức chẳng còn để nói thêm nữa.
Lại nghe Dì Thu nói:
-
Tôi thấy...viên đạn này là vẫn còn nhân từ cho cậu lắm, cậu Xương! Cậu
Út ít ra còn hiểu tình người hơn cậu, còn biết cậu là anh của cậu ấy,
không nỡ...không nỡ...không nỡ...
Nghe dì Thu lắp bắp mà thấy thương,
Tấn thì không khó để hiểu chỉ là một chữ "giết". Nhưng theo lời của dì
Thu, Cậu Út gì gì kia là em của cơ thể này, nhưng sao hai người phải đi
tới bước chém giết thế này, Tấn nghe thôi đã thấy sởn da gà. Nhà của cậu
thì hòa thuận lắm, cha mẹ và cũng một em trai, nhưng đều thương yêu
nhau cả một đời. Cha mẹ là người lãng mạn, lại yêu nhau sâu đậm nên
thường trốn hai anh em Tấn đi du lịch trăng mật với nhau suốt thôi. Hai
anh em từ nhỏ được dì Hạnh lo lắng nên cũng sớm xem dì Hạnh như mẹ thứ
hai. Nghĩ tới gia đình mình, trong lòng ngực Tấn trĩu nặng, cậu nhớ tới
xung quanh mình từng có rất nhiều người, nhưng không biết tại sao gương
mặt mặt tất cả bọn họ đều bị lu mờ đi, không nhìn rõ ai là ai nữa.
Dì Thu băng bó xong đột nhiên nhìn lên Tấn, Tấn bị ánh mắt thẳng thắn của dì nhìn đến ngại nên ngắc ngứ hỏi:
- Có...có chuyện gì ạ?
- Tôi thấy cách nói chuyện của cậu có gì khang khác? Có phải chết đi sống lại một lần nên thông suốt cả rồi?
Tấn cười khổ, vô tình chạm tới vết thương ở ngực nụ cười ngay tức biến thành mếu. Cậu chật vật nói:
-
Thật ra...thật ra...nếu nói con không phải là Xương...không phải là chủ
nhân thân xác này, dì tin không? Người xung quanh đây...con hoàn toàn
không biết ai hết...con nhớ mình bị tai nạn, nhưng sau khi tỉnh dậy đã ở
trong thân thể này!
Dì Thu khá hoảng hốt, rồi dì trầm tư một lúc rất lâu.
Tấn vững vàng nói thêm:
- Thật! Điều con nói đều là thật!
Dì
Thu sau một hồi suy nghĩ mông lung mới chậm gật đầu, nhưng ánh mắt
chứng tỏ không hề bị thuyết phục bởi những câu nói quá đơn giản của Tấn.
Dì đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng có nói:
- Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài gọi cho Cậu Út, nếu cậu ấy tranh thủ được thời gian, chắc sẽ về sớm thăm cậu thôi.
Cửa
phòng đóng lại. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống bên cửa sổ, ánh nắng
chiều hâm hấp dọi vào cái giường lớn, lên cả người Tấn. Không gian ở đây
trở về vẻ ắng lặng lạ thường, không có tiếng còi xe, không có tiếng
phim truyền hình, không có tiếng nô đùa từ lũ trẻ của dì Hạnh, không có
âm thanh càm ràm của đứa em trai khó tính,...Tấn cảm giác như ngược lại
cuộc sống đã từng quen thuộc với cậu trước kia chỉ là mơ và bây giờ cậu
đã tỉnh mộng, mộng vỡ nát, không còn một chút dư âm nào.
Hết chương 1.
Vote Điểm :12345